Pupphāni h’eva pacinantaṃ, Byāsattamanasaṃ naraṃ; Atittaṃ yeva kāmesu, Antako kurute vasaṃ | Người nhặt các loại hoa, Ý đắm say tham nhiễm, Các dục chưa thỏa mãn, Đã bị chết chinh phục. |
Kệ Pháp Cú nầy Đức Bổn Sư thuyết ra khi Ngài an ngự gần thành Sāvatthī đề
cập đến nàng Patipūjikā (Sự Phụ).
Chuyện nầy khởi đầu từ trên cung trời Đao Lợi.
Tương truyền rằng: Thưở ấy trên Tam thập tam thiên có vị Thiên tử (Devaputta)
có hiệu là Mālābhārī (Hoa Quang), dắt theo hàng ngàn ngọc nữ ngự du trong vườn
thượng uyển. Năm trăm thiên nữ trèo lên cây hái hoa ném xuống, năm trăm ở dưới
nhặt hoa đi trang điểm cho Thiên tử. Trong số Thiên nữ leo cây, có một nàng đang
ngồi trên nhánh cây vừa hết tuổi thọ, ngọc thể của nàng biến mất cũng như ngọn đèn
vụt tắt. Tâm thức nàng thọ sanh vào một gia đình khá giả trong thành Sāvatthī.
Khi ra đời, nàng nhớ được tiền kiếp của mình, biết: “Mình trước là ái thiếp của
Thiên tử Mālābhārī trên cung trời Đao Lợi”. Nên vừa lớn khôn nàng đã bắt đầu dâng
cúng hương hoa, lễ vật nguyện cầu được siêu sanh trở về đoàn tụ với lang quân.
Lúc mười sáu tuổi, nàng xuất giá, từ đó nàng siêng năng làm phước cúng dường
thực phẩm đến Tăng bằng những cách thông thường như để bát chư Tỳ khưu mà nàng
rút thẻ bắt thăm được, Trai Tăng mỗi ngày Uposatha (ngày rằm và ngày ba mươi),
hoặc hộ Tăng trong ba tháng hạ… và phát nguyện rằng: “Xin cho sự phước thí nầy
hãy là món duyên lành, giúp cho con được tái sanh hội hiệp với chồng con”.
Chư Tỳ khưu nghe nàng ước nguyện như thế, sáng chiều hướng tâm đến chồng,
nên đã đặt cho nàng biệt hiệu là nàng Patipūjikā (Sự Phụ). Nàng luôn chăm nom ngôi
tọa đường (Āsana sālā) cho người, lo việc dâng nước và sắp đặt chỗ ngồi, những thiếu
nữ khác khi muốn cúng dường, Trai Tăng cũng thường nhờ cậy nàng cho mượn chỗ
và phụ tiếp công nữa, hoặc đưa vật thực đến mượn nàng thay mặt để lo hộ độ chư
Tăng nơi ngôi tọa đường, cứ mỗi bước đến ngôi tọa đường, hoặc đi về nhà, là nàng
Patipūjikā có được năm mươi sáu thiện pháp đều đều như vậy.
Nàng thọ thai, được mười tháng thì sanh được đứa con trai, khi đứa con đầu lòng
biết đi, nàng sanh thêm được một đứa kế, và cứ thế, nàng hạ sanh được bốn đứa con
trai.
Thế rồi, một hôm sau khi bố thí, cúng dường, thính pháp, thọ giới, đến cuối ngày
không đau bịnh chi hết, làng tự nhiên lìa bỏ cõi đời, siêu sanh về tái hội với chồng.
Khi ấy, các Thiên nữ khác vẫn còn đang trang điểm cho thiên tử Mālābhārī. Thiên tử
thấy nàng thì hỏi:
- Từ sáng đến giờ không ai thấy nàng, vậy nàng đi đâu?
- Thưa chàng, thiếp đã mệnh chung.
- Nàng nói thật chứ?
- Vâng, quả đúng như thế, thưa chàng.
- Nàng sanh về đâu?
- Trong một gia đình khá giả nơi thành Sāvatthī.
- Nàng ở đó bao lâu?
- Ở trong bụng mẹ mười tháng thì ra đời, đến năm mười sáu tuổi thì xuất giá,
sanh được bốn con trai rồi làm phước cúng dường và ước nguyện được trở về với
chàng. Nên giờ đây mới được thọ sanh về đây đó chàng.
- Tuổi thọ nhân loại là bao nhiêu?
- Lối một trăm năm.
- Chỉ có bấy nhiêu ư?
- Vâng, thưa chàng.
- Sanh làm con người chỉ có bao nhiêu tuổi thọ thế, họ lại ăn ngủ buông lung, để
mặc thời gian trôi qua hay là họ cúng dường làm phước vậy?
- Thưa chàng, chàng nói chi chuyện làm phước, người đời họ luôn luôn dể duôi,
buông tuồng, y như là họ sống đến hết A tăng kỳ kiếp, không già không chết vậy.
Nghe đến đây, một mối kinh cảm phát sanh lên trong lòng Thiên tử Mālābhārī.
Nghe nói: “Sanh làm người chỉ sống có một trăm tuổi thọ, thế mà họ vẫn sống buông
lung ăn ngủ mãi, thì họ biết bao giờ mới thoát khổ”.
Ở Thiên giới chúng ta, một trăm năm cõi nhân loại chỉ bằng một ngày đêm cõi
Đao Lợi nầy. Cứ ba mươi ngày đêm là một tháng, mười hai tháng là một năm, tuổi thọ
nơi Đao Lợi thiên cung là một ngàn tuổi, tính theo tuổi nhân loại là ba mươi sáu triệu
năm.
Bởi thế, nàng Thiên nữ khi thác xuống cõi người rồi trở về thiên giới chưa đến
một ngày. Coi như mới đi trong chốc lát vậy. Con người có tuổi thọ ít ỏi như thế mà
cứ buông lung giải đãi thì thật là không phải cách.
Ngày hôm sau, chư Tỳ khưu vào ngồi trong tọa đường thấy không có người
trông nom, chỗ ngồi không ai sắp đặt, nước không ai dâng cúng bèn hỏi: “Nàng Sự
Phụ đâu rồi?”.
- Bạch các Ngài! Nàng ấy còn đâu nữa, chỉ vừa mới ngày hôm qua, khi các Ngài
thọ thực xong ra đi, thì chiều hôm ấy nàng đã quy thiên.
Nghe tin buồn, các Tỳ khưu tưởng nhớ đến công đức của nàng tín nữ quá cố mà
không cầm được giọt lệ, các Thinh Văn Lậu Tận cũng phát sanh kính cảm. Sau bữa
cơm, chư Tăng về chùa đảnh lễ Đức Bổn Sư và bạch hỏi rằng:
- Bạch Ngài, nàng cận sự Patipūjikā sáng chiều hằng lo làm phước cúng dường
lễ vật, phát nguyện xin được gần chồng, bây giờ nàng đã thác, không biết được thọ
sanh về đâu?
- Nầy các Tỳ khưu! Nàng thọ sanh về gần gũi với chồng nàng.
- Bạch Ngài! Nàng chết rồi, đâu còn gần gũi với chồng nàng.
- Nầy chư Tỳ khưu! Nàng không phát nguyện gần gũi với chồng ấy đâu. Chồng
nàng là Thiên tử Mālābhārī trên cõi Đao Lợi, khi nàng đang trèo lên cây hái hoa để
trang điểm cho chồng thì hết tuổi thọ, hạ sanh về nhân loại, bây giờ thì đã trở về với
chồng cũ rồi.
- Bạch Ngài, có thật như thế ư?
- Nầy các Tỳ khưu! Có thật như thế.
- Ôi! Kiếp sống của chúng sanh thật là nhỏ nhen ngắn ngủi bạch Ngài, mới hồi
sáng nàng còn hộ độ chúng con, kế buổi chiều nàng phát bệnh chết liền.
Đức Bổn Sư đáp: “Phải đó, các Tỳ khưu, đời sống chúng sanh ngắn ngủi là
thường lệ, những chúng sanh nầy còn đang mải miết hái hoa ngũ trần dục lạc, thì bị tử
thần bắt giữ, dầu cho có than van khóc lóc, tử thần cũng bắt đi luôn”.
Rồi Đức Bổn Sư thuyết kệ rằng:
“Pupphāni h’eva pacinantaṃ,
Byāsattamanasaṃ naraṃ;
Atittaṃ yeva kāmesu,
Antako kurute vasaṃ”
Người nhặt các loại hoa,
Ý đắm say tham nhiễm,
Các dục chưa thỏa mãn,
Đã bị chết chinh phục.
Comments