“Māvamaññetha pāpassa, Na mattaṃ āgamissati; Udabindunipātena, Udakumbhopi pūrati; Pūrati bālo pāpassa, Thokathokampi ācinaṃ”. | "Chớ chê khinh điều ác, Cho rằng chưa đến mình, Như nước nhỏ từng giọt, Rồi bình cũng đầy tràn. Người ngu chứa đầy ác Do chất chứa dần dần." |
Kệ Pháp Cú nầy, Đức Bổn Sư đã thuyết, khi Ngài ngự tại Jetavana Vihāra (Kỳ Viên Tự), đề cập đến một vị Tỳ khưu không quý trọng Tăng sản.
Tương truyền: Tỳ khưu nầy sau khi dùng xài Tăng sản, bất cứ vật chi như
giường, ghế dài chẳng hạn, thường bỏ luôn vật ấy bên ngoài. Bị dầm mưa dãi nắng
làm hư hoại hay bị mọt mối đục khoét, đồ đạc bị hư hao, chư Tăng thấy vậy nhắc nhở
rằng:
- Nầy đạo hữu, đồ đạc dùng rồi, đạo hữu nên đem đi cất cho đàng hoàng tử tế.
Nghe vậy, vị Tỳ khưu ấy cãi rằng:
- Nầy chư đạo hữu, việc tôi làm ấy thật là nhỏ nhen quá mà! Đồ đạc ấy không có
tâm, chúng vô tâm mà!
Nói rồi, vị Tỳ khưu ấy vẫn tiếp tục làm như cũ.
Chư Tăng đem hành động của vị này mách lại với Đức Bổn Sư. Đức Bổn Sư cho
gọi Tỳ khưu nầy đến và hỏi:
- Nầy Tỳ khưu, nghe nói thầy đã làm như thế phải chăng?
Tỳ khưu nầy không đáp ngay câu hỏi của Đức Bổn Sư mà lại chống chế rằng:
- Bạch Ngài, chuyện ấy có gì đâu? Việc làm của con nhỏ nhen quá mà! Sở dĩ con
coi thường đồ đạc là vì chúng không có tâm, chúng là vật vô tâm mà!
Đức Bổn Sư dạy rằng:
- Các Tỳ khưu không nên làm như vậy, nghiệp ác dù là nhỏ nhen cũng không
nên coi thường. Như cái bình không đậy nắp, để ngoài trời mưa, dầu rằng một giọt
nước nhỏ nhen không làm đầy bình được, nhưng nếu trời cứ mưa đi mưa lại mãi thì
bình sẽ tràn đầy nước mưa, kẻ tạo nghiệp ác cũng như thế, cứ ngày một ngày hai, lần
lần các nghiệp ác lớn nhỏ sẽ chồng chất dồn lại, sẽ thành một đống lớn.
Nói rồi, Đức Bổn Sư thuyết pháp và kết luận bằng bài kệ rằng:
“Māvamaññetha pāpassa, Na mattaṃ āgamissati; Udabindunipātena, Udakumbhopi pūrati; Pūrati bālo pāpassa, Thokathokampi ācinaṃ.” | "Chớ chê khinh điều ác, Cho rằng chưa đến mình, Như nước nhỏ từng giọt, Rồi bình cũng đầy tràn. Người ngu chứa đầy ác Do chất chứa dần dần." |
Comments