“Parijiṇṇamidaṃ rūpaṃ, Roganiddhaṃ pabhaṅguraṃ, Bhijjati pūti sandeho, Maraṇantaṃ hi jīvitaṃ.” | "Sắc này bị suy già, Ổ tật bệnh, mỏng manh, Nhóm bất tịnh, đỗ vỡ, Chết chấm dứt mạng sống." |
Kệ Pháp Cú này, Đức Bổn Sư thuyết lên khi ngự tại Jetavana Vihāra (Kỳ Viên Tự), đề cập đến Trưởng Lão Ni Út Tá Ra (Uttarā).
Tương truyền rằng: Trưởng Lão Ni Uttarā có tuổi thọ là một trăm hai mươi tuổi.
Sau khi đi khất thực, thọ được cơm bát, trở về dọc đường bà gặp một vị Tỳ khưu. Bà
hỏi vị ấy về việc đi bát và xin để bát cúng dường vị ấy. Vị ấy từ chối một vài lần rồi
lặng thinh thọ bát. Bà dâng hết vật thực cho vị Tỳ khưu rồi chịu nhịn đói.
Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng như thế, Trưởng lão Ni Uttarā đã nhịn đói
trọn cả ba ngày như trước. Vào ngày thứ tư, khi trời rựng sáng, với Phật Tuệ Đức Thế
Tôn trông thấy duyên lành đạo quả của Nữ Ni Uttarā đã chín muồi, nên Ngài ngự đi
khất thực trên con đường mà bà Uttarā sẽ đi.
Trưởng Lão Ni đi trì bình trong chỗ đông người, chợt thấy Đức Thế Tôn, bà vội
vàng tách khỏi đám đông. Bất ngờ vạt y của bà thòng xuống đất, bà vấp phải nó và
không thể gượng dứng nên té xuống đất. Bậc Đạo Sư ngự đến gần bà, phán rằng:
- Này Uttarā! Xác thân (tự ngã) của ngươi nay đã già yếu rồi, chẳng bao lâu nó
sẽ vỡ tan!
Nói rồi Đức Bổn Sư ngâm kệ rằng:
“Parijiṇṇamidaṃ rūpaṃ, Roganiddhaṃ pabhaṅguraṃ, Bhijjati pūti sandeho, Maraṇantaṃ hi jīvitaṃ.” | "Sắc này bị suy già, Ổ tật bệnh, mỏng manh, Nhóm bất tịnh, đỗ vỡ, Chết chấm dứt mạng sống." |
コメント