“Santakāyo santavāco, Santavā susamāhito, Vantalokāmiso bhikkhu, “upasanto”ti vuccati”. | "Thân tịnh, lời an tịnh, An tịnh, khéo Thiền tịnh Tỷ-kheo bỏ thế vật, Xứng danh bậc tịch tịnh." |
Pháp Cú nầy đề cập đến Trưởng lão Santakāya, Đức Thế Tôn thuyết lên kệ ngôn
nầy, khi Ngài trú tại Jetavana.
Tương truyền rằng: Trưởng lão Santakāya không bao giờ có sự múa máy tay
chân hay uốn mình. Trưởng lão là người có được sắc thân tướng an tịnh nhàn nhã.
Được nghe lại rằng: Trưởng lão Santakāya trong thời quá khứ, Ngài là Sư Tử
Vương. Theo chủng loại Sư Tử thuần chủng, sau khi no mồi rồi, Sư Tử Vương đi đến
hang bạc, hang vàng hay hang ngọc Māni, nằm ngủ trên tảng đá thạch tín đỏ và tảng
đá Hồng Hoàng suốt cả bảy ngày, đến ngày thứ bảy thức dậy quan sát nơi nằm, nếu
thấy có cát bụi nơi mình nằm đang văng tung tóe do sự ve vẫy tay, hay chân thì giống
Sư Tử Vương ấy suy nghĩ: “Hành vi như vậy thật không xứng đáng với dòng giống
Sư Tử Vương”. Rồi nằm ngủ trở lại, nhịn đói thêm bảy ngày nữa, khi tỉnh thức không
thấy cát bụi xung quanh tung tóe, suy nghĩ rằng:
“Hành vi thế nầy mới xứng đáng với chủng tộc Sư Tử Vương”.
Thế rồi, Sư Tử Vương máy động chân, vươn mình đi ra khỏi hang động, quan sát
các hướng, rống lên tiếng rống ba lần và đi tìm mồi, vị Trưởng lão đã từng sanh làm
Sư Tử Vương như thế ấy.
Chư Tỳ Khưu thấy sắc tướng thân của Trưởng lão thanh nhã mới bạch Bậc Đạo
Sư rằng:
- Bạch Thế Tôn! Vị Trưởng lão như Ngài Santakāya nầy, chúng con chưa từng
trông thấy, ngay cả trong lúc ngồi, vị ấy cũng không hề có sự múa tay.
- Nầy chư Tỳ Khưu! Lẽ thường vị Tỳ Khưu nên có các căn an tịnh như thân
căn... như Santakāya vậy.
Comments