“Kodhaṃ jahe vippajaheyya Mānaṃ, saṃyojanaṃ Sabbamatikkameyya; Taṃ nāmarūpasmimasajjamānaṃ, Akiñcanaṃ nānupatanti dukkhā”. | "Bỏ phẫn nộ, ly mạn, Vượt qua mọi kiết sử, Không chấp trước danh sắc. Khổ không theo vô sản." |
Pháp Cú nầy, Đức Bổn Sư thuyết ra khi Ngài ngự tại chùa Nigrodha, đề cập đến Thích Nữ Rohinī.
Tương truyền rằng: Một lần nọ, Đại đức Anuruddha cùng với 500 Tỳ khưu tùy
tùng về thành Kapilavatthu.
Khi hay tin Đại Đức về, những thân quyến của Đại Đức đều đến thăm Đại Đức,
trừ ra người em gái của Ngài là Công chúa Rohinī. Đại Đức hỏi các quyến thuộc rằng:
- “Nàng Rohinī ở đâu rồi?”.
- Bạch Ngài, ở nhà.
- Tại sao nàng ấy không đến?
- Bạch Ngài, nàng ấy nói: “Khắp mình tôi bị bịnh lác”, vì mắc cỡ nên nàng ấy
không đến.
- Hãy cho gọi nàng ấy đến đây!
Khi nàng Rohinī vận kín y phục, che khắp mình rồi, đi đến Đại Đức hỏi rằng:
- “Nầy Rohinī! Vì sao nàng không đến?”.
- Bạch Ngài, khắp mình tôi nổi lác, bởi vậy tôi mắc cỡ không đến nơi nầy.
- Thế thì nàng cần phải làm phước thiện đi.
- Bạch Ngài! Tôi phải làm gì đây?
- Nàng hãy cất lên một Tăng đường đi.
- Tôi lấy chi để cất lên Tăng đường bây giờ?
- Nàng há chẳng có đồ trang sức ư?
- Bạch Ngài có, nhưng không đủ.
- Giá có được là bao nhiêu?
- Bạch Ngài, lối chừng 10 ngàn đồng vàng.
- Nếu vậy, nàng hãy xuất hết tiền ấy ra cất Tăng đường đi.
- Bạch Ngài! Tôi sẽ nhờ ai kiến tạo Tăng đường bây giờ?
Đại Đức nhìn những thân bằng đứng cạnh đó bảo rằng:
- Các thân quyến hãy đảm trách việc nầy với nàng Rohinī đi.
- Còn Ngài, Ngài sẽ làm việc chi?
- Ta cũng lưu ngụ tại nơi đây. Vậy các thân quyến hãy mang vật liệu đến cho
nàng Rohinī.
- Lành thay! Lành thay.
Rồi họ chở vật liệu xây dựng đến, Đại đức trông coi việc cất Tăng đường, đề
nghị cùng nàng Rohinī rằng:
- Nàng hãy cho cất Tăng đường hai tầng. Từ lúc cho đóng ván để xây dựng tầng
trên, lập tức nàng hãy quét dọn sạch tầng dưới, cho lót chỗ ngồi và chăm lo đổ đầy
nước vào nơi chứa thường xuyên.
- Lành thay, bạch Ngài.
Nàng Rohinī bỏ ra toàn bộ nữ trang của mình, mướn cất một Tăng đường hai
tầng, khi tầng trên bắt đầu xây dựng, nơi tầng dưới nàng thường xuyên quét dọn sạch
sẽ, các Tỳ khưu thường xuyên trú ngụ tại nơi ấy.
Trong khi nàng Rohinī quét dọn Tăng đường thì bịnh lác của nàng giảm bớt. Đến
khi cất xong Tăng đường, nàng cung thỉnh Đức Phật và chư Tăng ngự đến Tăng
đường, rồi cúng dường vật thực thượng vị cứng, mềm đến chư Tăng có Đức Phật là
tọa chủ.
Khi độ xong bữa, Đức Phật hỏi:
- Cuộc trai thí nầy của ai vậy?
- Bạch Ngài, của nàng Rohinī.
- Cô ấy đâu rồi?
- Bạch Ngài, ở trong nhà.
- Hãy cho gọi nàng ấy đến đây.
- Bạch Thế Tôn, nàng Rohinī không chịu đến.
- Hãy gọi nàng ấy đến, nhân danh Như Lai vậy.
Dù không muốn đến, nhưng vì lịnh của Đức Phật gọi, nên nàng Rohinī phải đến,
đảnh lễ Ngài xong rồi, ngồi xuống một bên, Ngài phán hỏi rằng:
- Nầy Rohinī! Vì sao nàng lại không đến đây?
- Bạch Ngài, vì con bị bịnh lác, con mắc cỡ nên không dám đến.
- Nàng có biết vì sao bịnh ấy lại phát sanh lên cho nàng chăng?
- Bạch Ngài! Con không biết.
- Bệnh ấy phát sanh do nương vào sự phẫn nộ của nàng.
- Bạch Ngài, con đã làm cái chi?
- Nếu thế, nàng hãy lắng nghe.
Thế rồi, Đức Bổn Sư thuyết lại Bổn Sanh rằng: Thưở xưa, có bà Hoàng Hậu của
Quốc Vương Bārāṇasī, bà kết oan trái với một cô vũ nữ của Đức Vua. Bà nghĩ rằng:
“Ta sẽ làm cho nó phải khổ”. Bà sai người đi hái một loại trái cây có chứa chất ngứa
(kacchu) đem về, nghiền nát ra thành bột, Hoàng hậu cho đòi nàng vũ nữ ấy đến cung
mình, đồng thời cho người lén rắc bột ngứa lên giường, ghế, áo choàng, mùng, mền…
của cô ấy, bà lại giả vờ giỡn chơi, rắc bột ngứa vào mình nàng vũ nữ ấy. Ngay khi ấy,
nàng vũ nữ nổi lên nhiều mụn ngứa, cô vừa gãi vừa làm việc hay vũ múa, khi lên
giường nằm, cũng bị chất bột ngứa tẩm vào người, mặc áo cũng vướng phải bột
ngứa… Nàng chịu đau khổ vô cùng. Hoàng Hậu ấy nay chính là nàng Rohinī.
Sau khi nhắc lại tiền tích, Đức Bổn Sư dạy rằng:
- Nầy Rohinī, đó là bất thiện nghiệp mà cô đã tạo trong lúc trước. Quả thật vậy,
phẫn nộ hay ganh tỵ, dù cho chút ít, cũng không hề thích đáng cả.
Nói rồi Ngài thuyết lên kệ ngôn rằng:
“Kodhaṃ jahe vippajaheyyaMānaṃ, saṃyojanaṃSabbamatikkameyya; Taṃ nāmarūpasmimasajjamānaṃ, Akiñcanaṃ nānupatanti dukkhā”. | "Bỏ phẫn nộ, ly mạn, Vượt qua mọi kiết sử, Không chấp trước danh sắc. Khổ không theo vô sản." |
Comments